Phi lộ

Phi lộ

Ngày nay, khi mà thiên văn học thế giới đã tiến những bước khổng lồ với những phương tiện tối tân như thiên lý kính vĩ đại ở Palomar (đường kính 5 mét, nặng 15 tấn, ấy là mới kể nguyên có mặt kính bằng thủy tinh!), với những cách chụp hình tân kỳ, những phương pháp xem quang phổ (spectrographie) của các vì sao để xác định những chất liệu có trên tinh tú, với những vệ tinh nhân tạo để thám thính vũ trụ, nhất là thái dương hệ, với những phi thuyền để qua lại liên lạc với nguyệt cầu, mà bàn về thiên văn học cổ Trung Hoa thì e có người cho là lạc hậu.

Nghĩ vậy, đôi khi tôi đã muốn buông bút, vì thấy không còn hứng thú gì mà viết về vấn đề này nữa. Nhưng sau cùng tôi đã đổi ý, đơn thương độc mã, đi tìm hiểu đề tài này, khi thấy những đại học giả ở các nước tân tiến hiện nay như Joseph Needham cũng còn dám viết hàng mấy trăm trang về thiên văn học Trung Hoa trong bộ sách vĩ đại của ông xuất bản 1959 nhan đề Science and Civilisation in China (Trung Quốc khoa học kỹ thuật sử), một bộ sách có thể nói là chấn động dư luận hoàn cầu; hay khi thấy rằng ông Henri Michel năm 1955 còn dám diễn thuyết về những phương pháp thiên văn học thời thượng cổ Trung Hoa (Méthodes astronomiques des hautes époques chinoises) ở Palais de la Découverte tại Paris.

 

Joseph Needham (Thắng Nhũng Tử) và thủ bút Hình bìa bộ sách vĩ đại Science & Civilisation in China

Thực ra vấn đề thiên văn chẳng bao giờ có kim có cổ, vì bầu trời với các vì sao, với sông Ngân Hà, với mặt trời, mặt trăng, ngày nào, đêm nào, mà chẳng xoay vần trên đầu con người; có kim có cổ, chỉ là những cách thức chúng ta dùng để khám phá ra bí ẩn của các vì sao, cũng như những quan niệm của chúng ta về vũ trụ.

Đã đành, thiên văn ngày xưa kém thiên văn ngày nay về nhiều phương diện, như về thiên lý kính, về máy móc, dụng cụ, về toán học, v.v. nhưng thiên văn xưa cũng vẫn là một cố gắng vượt bực của tiền nhân để tìm hiểu vũ trụ.

Ngày nay, người ta dùng những thiên lý kính tối tân; ngày xưa người ta chỉ dùng trần có đôi mắt vài ít nhiều dụng cụ thô sơ để quan sát vòm trời; nhưng dẫu thời nào, thì sau những ống kính, những con mắt, vẫn chỉ là «thần trí» dò xét và tìm hiểu. Khi có những thần trí siêu việt thì nền thiên văn phát triển, bất kỳ là có ít hay nhiều dụng cụ. Le Verrier (1811-1877) chẳng hạn chỉ dùng nguyên có toán học cũng mà tìm ra được sao Neptune. Còn khi nào không có những siêu nhân như Chu Công, Gia Cát, Lý Thuần Phong chẳng hạn thì thiên văn ắt là phải thoái bộ.

Ngày nay, tuy nhân loại đã tiến bộ vượt mức về phương diện thiên văn nhưng nay cũng như xưa, vũ trụ và tinh cầu đối với chúng ta vẫn còn chứa đầy những bí ẩn. Cái mà ngày nay ta cho là tân tiến, vài chục năm nữa có thể lại là cổ lỗ. Cái mà ngày nay chúng ta chế cười là sai, là dở, ngày mai đây, có khi chúng ta lại thán phục là phải là hay.

Vả lại những nhận xét về thiên văn của tiền nhân vị tất đã là lạc hậu. Người Trung Hoa chẳng hạn, từ thời Xuân Thu (722-481) đã biết «vẫn thạch» (aérolithe, météore hay météorite) tức là những đá từ trời rơi xuống. Người Âu Châu thế kỷ 18, nghe chuyện ấy cho là vô lý; mãi đến nay, mọi người mới công nhận đó là chuyện có thật. Arago viết về lịch sử vẫn thạch như sau:

«Người Trung Hoa xưa tin rằng vẫn thạch có liên quan đến chính sự, vì thế nên họ ghi chép hết. Không biết chúng ta có quyền chê cười cái thiên kiến ấy chăng? Các nhà bác học Âu Châu hỏi có khôn ngoan gì hơn, khi chối bỏ thực tại, đã quả quyết rằng những đá trời rớt vào khí quyển là chuyện không thể có được. Hàn lâm viện khoa học năm 1769 đã tuyên bố rằng tảng đá nhặt được ở gần Lucé, lúc nó rơi xuống đất, tảng đá mà nhiều người đã theo dõi cho đến khi nó rơi, tảng đá ấy không phải từ trên trời rơi xuống.

«Cuối cùng, biên bản của xã Julliac công nhận rằng ngày 24/7/1870 đã có nhiều tảng đá rơi xuống đồng ruộng, xuống nhà cửa, đường phố của xã, đã bị các báo chí đương thời cho là một chuyện bịa đặt, tức cười, đáng thương hại, chẳng những đối với các học giả mà còn đối với những người có đầu óc biết suy nghĩ nữa.» [1]

Nhiều nhà thiên văn Trung Hoa xưa, nhất là học phái Tuyên Dạ đã nghĩ được rằng bầu trời là một khoảng không vô tận và các vì sao bềnh bồng vận chuyển trong đó. Cha Matteo Ricci (1552-1610) sang Trung Hoa vào năm 1582 đã chê cười và cho rằng chủ trương đó là sai, vì bầu trời theo quan niệm Ptolémée-Aristote phải làm bằng thủy tinh dày đặc.[2]

Ngày nay ắt hẳn ai cũng thấy phái Tuyên Dạ đã đúng và cha Ricci đã sai.

Những nhận định về thiên văn học Trung Hoa của các học giả Âu Châu hết sức khác nhau, tùy quan niệm mỗi người.

Cách đây hơn 100 năm, nhà bác học Whewell, một người Anh không biết được chữ «chi là chưng» của Trung Hoa mà dám viết rằng: «Chúng ta không thấy một nhận xét nào, một bằng chứng gì có liên quan đến thiên văn trong lịch sử Trung Hoa và nền thiên văn của họ không vượt quá một trạng thái tối ư thô sơ và kém cỏi.» [3]

Ông Sédillot, một học giả người Pháp, đồng thời với ông Whewell, cũng phê bình: «Thôi, chúng ta đừng nên quan tâm đến những điều sai lạc của một dân tộc không bao giờ biết vươn lên để suy cứu một cách khoa học. Hoàn toàn lệ thuộc vào vòng mê tín và khoa đẩu số, họ không hề để ý đến những nhận xét của người xưa còn rải rác trong kinh sử; ấy là chưa nói đến chuyện những nhận xét đúng hay sai, và thay vì quan sát những hiện tượng trên bầu trời đầy sao với một sự tò mò, một lòng tìm hiểu, quyết bám sát vào hiện tượng, cho đến khi tìm ra được những định luật, những nguyên nhân của những hiện tượng ấy, người Trung Hoa lại dùng sự bền bĩ cố hữu của họ để mơ màng vô tích sự về thiên văn; thực là một hậu quả đáng buồn của một thói quen, một nếp sống chiếu lệ, man rợ.» [4]

Trái lại, nhà đại học giả Joseph Needham lại lấy làm tức cười khi thấy có những người không biết gì về Trung Hoa mà lại lớn tiếng mạt sát Trung Hoa như vậy.

Joseph Needham cho rằng Trung Hoa thực sự đã đóng góp nhiều vào nền thiên văn học thế giới. Ông xác định rằng người Trung Hoa :

(1) Đã biết dùng hệ thống các sao Bắc Đẩu và vòng Xích Đạo để an các sao, thay vì dùng vòng Hoàng Đạo như người Hi Lạp và người Âu Châu thời Trung Cổ. Từ Tycho-Brahé về sau, người Âu Châu mới biết dùng hệ thống tọa độ Xích Đạo.[5]

(2) Đã sớm biết rằng vũ trụ này vô biên và các vì sao là những tinh thể lửng lơ chuyển vận trong khoảng không, chứ không phải là được gắn liền vào những bầu trời bằng thủy tinh như chủ trương Plolémée-Aristote và Âu Châu thời Trung Cổ.[6]

(3) Đã xác định được vị trí tinh tú và lập được những bản đồ thiên văn , ít nhất là hai thế kỷ trước mọi nước.[7]

(4) Đã nghĩ ra cách dùng ống vọng đồng, tiền thân của thiên lý kính để xem sao từ thế kỷ thứ 10, trong khi thiên lý kính mãi đến năm 1609 mới được sáng chế ở Hòa Lan.[8]

(5) Đã tìm ra được Tân Tinh (Novae) từ 1300 trước Công Nguyên.[9]

(6) Đã biết vẫn thạch (météore, aérolithe, météorite) từ thời Xuân Thu.[10]

(7) Đã nhận định được những «nhật ban» (hắc khí, hắc tử, hoặc ô: Tache solaire) từ thời Lưu Hướng (năm 28 tcn).[11]

Trong khi đó thì Tân Tinh được tìm thấy đầu tiên ở Âu Châu vào năm 1572 do Tycho-Brahé[12] và Nhật ban thì mãi đến năm1610 Galilée mới tìm ra được.[13]

Gustave Schlegel, tác giả bộ Uranographie chinoise (Tinh thần khảo nguyên), lại còn cho rằng người Trung Hoa đã biết làm toán về thiên văn từ 17.000 năm trước Công nguyên.[14] Điều này dĩ nhiên là một sự khen tặng hới quá đáng.

Dẫu sao thì muốn khen hay chê, chúng ta trước hết cần phải khảo sát vấn đề cho hẳn hoi, phải có những bằng chứng cụ thể để nêu ra khi phán đoán, như vậy mới hợp lý.

Khoa thiên văn học của Trung Hoa có lẽ đã phát sinh từ nhận định rằng số phận của con người dưới đất được gắn liền vào với ảnh hưởng của bầu trời cũng như của mặt trăng, mặt trời và muôn vì tinh tú. Vì vậy nên người xưa đã cố quan sát những biến dạng của mặt trời, mặt trăng, và năm hành tinh chính là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, tức là dựa vào những biến thái của Âm Dương, Ngũ Hành để suy ra họa phúc của con người.

«Nhà thiên văn học Trung Hoa chú ý đến tinh cầu trên trời, ghi chép những sự thay đổi trong sự vận hành của các hành tinh, của mặt trời, mặt trăng, để biết những biến chuyển dưới hạ giới và cũng là để đoán định cát hung của những biến chuyển ấy.

«Họ chia quốc gia làm chín miền, mỗi miền chịu ảnh hưởng của ít nhiều tinh tú nhất định. Châu quận cũng được đặt dưới ảnh hưởng của những vì sao nhất định, và do đó, có thể suy ra họa phúc của mỗi miền.

«Họ đoán trước họa phúc ở trần gian theo một vòng 12 năm của sao Thái Tuế (Mộc tinh hay Tuế tinh).

«Họ dựa vào màu sắc của năm thứ mây để đoán trước sẽ có hạn hán, hay thủy tai, phong đăng, hòa cốc, hay mất mùa đói kém.

«Họ xem 12 thứ gió để đoán định xem trời đất hòa hài hay xung khắc ra sao, và tùy sự hòa hài hay xung khắc ấy, họ sẽ suy ra các điềm cát hung. Nói chung, họ lưu ý đến 5 loại hiện tượng[15] để khải tấu lên nhà vua và giúp cho triều đình.»[16]

Vì thế mà khoa thiên văn học Trung Hoa có thể nói được đã là cha đẻ của mọi khoa chiêm tinh, đẩu số sau này. Hơn thế nữa, các nhà thuật số còn gây được trong dân gian một phong trào thờ sao cúng sao, mà ta thường gọi là «nhương sao giải hạn». Xin đan cử ít nhiều ví dụ:

1. Khoa Tử Vi đẩu số

Khoa này thường dùng khoảng 108 vì sao lớn nhỏ, để đoán định về số kiếp vận hạn con người. Những tên các sao dùng trong Tử Vi ít khi biết được là sao gì trong thiên văn. Chúng ta chỉ biết ít nhiều sao như sau đây:

- Tử Vi là sao Bắc Thần (Étoile polaire)

- Tham Lang là Khu Tinh (Duble)

- Cự Môn là Tuyền Tinh (Merak)

- Lộc Tồn là Ky Tinh (Phecda)

- Văn Khúc là Quyền Tinh (Megrez)

- Liêm Trinh là Hành Tinh (Alioth)

- Vũ Khúc là Khai Dương (Mizar)

- Phá Quân là Giao Quang (Alkaid)[17]

- Thiên Cơ, Thiên Lương, Thiên Phủ, Thiên Tướng là 4 sao trong số 6 sao của chòm sao Nam Đẩu (le Boisseau Austral) (le Sagittaire)[18]

- Hoa Cái (le Baldaquin; Cassiopée)

- Thiên Việt (Hữu Nhiếp đề: 6 sao trong chòm sao Bouvier)

- Thiên Mã (Sao Phòng; 4 sao trong chòm sao Scorpion)

- Thiên Trù (6 sao trong chòm sao Dragon), v.v.[19]

2. Diễn Cầm Tam Thế

Diễn Cầm Tam Thế thời dùng Nhị thập bát tú để đoán định về số mạng con người theo nguyên tắc Niên vi cốt, Nguyệt vi bì (năm sinh thuộc sao nào làm cốt; tháng sinh thuộc sao nào làm da; cốt da vừa nhau thời tốt; da cốt không vừa nhau thời xấu…) Nhị thập bát tú cao siêu ở trên trời nay biến thành những con thù đủ loại nơi trần thế. Ví dụ: Giác là con sâu, Cang là con rồng, Đê là con nhím, Phòng là con thỏ, Tâm là con chồn, Vỹ là con cọp, Cơ là con báo, v.v.

3. Khoa Bát Tự

Khoa Bát Tự cũng là một khoa đẩu số chỉ dùng Can Chi của Năm, Tháng, Ngày, Giờ sinh và 48 vì sao để đoán định mệnh con người. Khoa này do Trần Tử Bình lập vào đời Tống, và giản dị hơn Tử Vi.

4. Khoa Lục Nhâm

Khoa này chỉ dùng khoảng 30 sao để đoán định may rủi của từng ngày từng giờ.

     a. Trong Thập nhị tướng[20] ta chỉ biết:

     - Chu Tước (les sept domiciles du Palais Austral)

     - Thanh Long (les sept domiciles du Palais Oriental)

     - Bạch Hổ (les sept domiciles du Palais Occidental)

     - Huyền Vũ (les sept domiciles du Palais Boréal)

     - Thái Âm (Mặt trăng)

     - Câu Trần (la Garde: ít sao thuộc chòm Tiểu Hùng Tinh)

     b. Trong Thập nhị thần[21] ta chỉ biết sao Thái Ất (3067 i du Dragon)…

5. Khoa Nhật Nguyệt Tinh

Khoa này chỉ dựa vào:

     - Mặt trời (Thái Dương)

     - Mặt trăng (Thái Âm)

và Ngũ Tinh là:

     - Kim Tinh (Thái Bạch)

     - Mộc Tinh (Mộc Đức)

     - Thủy Tinh (Thủy Diệu)

     - Hỏa Tinh (Vân Hán)

     - Thổ Tinh (Thổ Tú)

Cộng với La Hầu (Râhou) và Kế Đô (Ketou) để đoán may rủi mỗi năm. Họ còn bày ra cách cúng sao để giải hạn…

Tất cả những khoa đẩu số, lý số nói trên tuy đều dựa vào ảnh hưởng của các vì sao để đoán định họa phúc con người, nhưng hoàn toàn xa lạ với khoa thiên văn học Trung Hoa. Thiên văn hay Chiêm tinh là quan sát các vì sao trên trời để suy ra họa phúc nơi trần thế, còn các khoa đẩu số, lý số nói trên chỉ cần biết đến sao trên giấy tờ. Vì thế khoa thiên văn học không chú trọng đến các khoa lý số khác, và chúng ta cũng sẽ gạt qua một bên tất cả các khoa lý số nói trên. Tuy nhiên chúng ta cũng nên nhận định rằng đối với Á Đông thì các vì sao cũng như mặt trời, mặt trăng có ảnh hưởng rất lớn đối với đời sống nhân loại. Điều đó, ngày nay, khoa học cũng đã bắt đầu phải công nhận.

Tài liệu về thiên văn học cổ của Trung Hoa ở Việt Nam hiện nay không được dồi dào. Thực là khó mà tìm được một tài liệu viết bằng Việt ngữ về vấn đề này.

Những sách viết bằng ngoại ngữ về thiên văn học Trung Hoa thì rất nhiều, nhưng tiếc là các thư viện công cũng như tư ở Việt Nam không có được mấy cuốn. Thật là một điều đáng tiếc. Chính vì thế mà thiên khảo luận này không thể nào thập toàn thập mỹ.

Dẫu sao thì thiên khảo luận này sở dĩ mà thành hình được cũng là nhờ những tác phẩm hay những biên khảo của Joseph Needham, Chavannes, Leopold de Saussure, Gustave Schlegel, John Chalmers, Henri Michel, J.B. Du Halde và các sách bằng Hán văn như Sử Ký của Tư Mã Thiên, Tạo Hóa Thông của Nguyễn Ấn Trường, Quản Khuy Tập Yếu, Đẩu Thủ Hà Lạc Lý Khí Ngao Đầu, và một quyển Thiên Văn Thư từ thời đầu nhà Mạc (chép tay)… Thiên khảo luận này sẽ là một thiên khảo luận mạch lạc gồm nhiều chương dài ngắn không đồng đều, chứ không phải là một vài bài viết tùy hứng, chiếu lệ. Nó cũng là biên khảo về một bộ môn khoa học, cho nên đôi khi cũng đòi hỏi sự chú ý của độc giả, chứ không phải là những mẩu chuyện để mua vui trong lúc trà dư tửu hậu.

Sau phần Phi Lộ, thiên khảo luận này sẽ lần lượt trình bày các đề mục sau đây:

1. Tầm quan trọng của thiên văn học Trung Hoa.

2. Ít dòng lịch sử về thiên văn học Trung Hoa.

3. Những dụng cụ và những phương pháp dùng trong thiên văn học Trung Hoa.

4. Dịch Kinh với thiên văn học Trung Hoa.

5. Khái lược về thiên văn học Trung Hoa theo Vương Trí Viễn đời Tống.

6. Khái lược về thiên văn theo Tư Mã Thiên thời Tiền Hán.

7. Khái lược về thiên văn theo Quản Khuy Tập Vận.

8. Huyền nghĩa của vòng Chu Thiên.

9. Những lý thuyết về thiên văn Trung Hoa.

10. Thiên văn và lịch số.

11. Lược luận về cách xem thiên văn và thời tiết Trung Hoa.

12. Phong vũ ca hay cách xem thiên văn thời tiết của các bậc tiên Nho Việt Nam.

13. Bảng đối chiếu các sao trong thiên văn Trung Hoa với các sao trong thiên văn Âu Mỹ.

Viết về thiên văn giữa những tiếng ồn ào của trần thế, trong một thành phố thời chinh chiến, nơi mà con người sống chen chúc, vất vả, đến nỗi không còn có chỗ, không còn có thì giờ để nhìn lên trời mây và tinh tú, nơi mà ánh đèn điện và đèn néon đã làm nhòa mất ánh trăng đêm; viết về thiên văn cổ Trung Hoa mà tài liệu không được dồi dào, tri âm không có lấy một ai, thì dĩ nhiên là không sao tránh khỏi được sự thiếu sót, ước mong quí vị độc giả lượng thứ.

CHÚ THÍCH

[1] Cf. Camille Flammarion, La Mort et son Mystère, Vol.I, tr. 395-396.

[2] Cf. Joseph Needham, Science and Civilisation in China, Vol.III, p.438-440.

[3] Ibid. p. 209.

[4] Ibid. p. 460.

[5] Cf. Joseph Needham, Science and Civilisation in China, Vol.III, p.438.

[6] Ibid. p.458.

[7] Ibid. p.458.

[8] Ibid. p. 458.

[9] Ibid. p.424.

[10] Ibid. p.433.

[11] Ibid. p.435.

[12] Ibid. p.426.

[13] Ibid. p.434.

[14] Henri Michel, Méthodes astronomiques des hautes époques chinoises, p.2.

[15] Năm loại hiện tượng có lẽ là: mưa, ấm, rét, gió và thời gian xuất hiện của chúng, theo Hồng Phạm.

[16] Joseph Needham, Science and Civilisation in China, Vol.III, p.190.

[17] Xem Địa lý Chính tông, q.6, tr.1.

[18] Xem Sử Ký Tư Mã Thiên, q.27, ch. Thiên Quan thư, tr.1a,1b. và Gustave Schlegel, Uranographie chinoise, nơi mục lục các sao ở cuối quyển 2.

[19] Gustave Schlegel, Uranographie chinoise, nơi mục lục các sao ở cuối quyển 2.

[20] 12 tướng: Quý Nhân, Đằng Xà, Chu Tước, Lục Hợp, Câu Trần, Thanh Long, Thiên Không, Bạch Hổ, Thái Thường, Huyền Vũ, Thái Âm, Thiên Hậu.

[21] 12 Thần: Thiên Cương, Thái Ất, Thắng Quan, Tiểu Cát, Truyền Tống, Tòng Khôi, Hà Khôi, Đăng Minh, Thần Hậu, Đại Cát, Tòng Tào, Thái Xung.

Ghi chú: Đây vốn là loạt bài đã đăng tạp chí Phương Đông, các số 1 (tháng 7-1971), 2 (8-1971), 3 (9-1971), 4 (10-1971), 5 (11-1971), 6 (12-1971), 11 (5-1972), 15 (9-1972), 16 (10-1972), 22 (4-1973), 26 (8-1973), 27 (9-1973), 29 (11-1973), 33 (3-1974), 37 (7-1974), 42 (12-1974), 43 (1-1975).

Các bài viết khác