Từ  thời xa xưa, thạch anh đã được coi là thứ đá màu nhiệm. Các nhà trường  sinh học cho rằng nó giúp con người giao tiếp với vũ trụ và với thế giới  siêu nhiên, giúp biết quá khứ và tương lai.

 Thạch  anh được gọi là băng tinh,   không tan thành nước, trông trong suốt như  pha lê, có một đặc tính đáng   chú ý: Nó bao giờ cũng mát lạnh khi ta cầm  lên tay. Bởi vậy từ xưa,  để  kiểm tra xem là đồ thật hay đồ giả, thợ kim  hoàn thường áp nó vào  má  xem có lạnh không.Ngoài ra, các nhà trường sinh  học còn cho rằng  thạch  anh là một thứ đá trực cảm và cực nhạy, có khả  năng giúp con  người giao  tiếp với vũ trụ, với thế giới siêu nhiên. Những  viên đá  thạch anh  tuyệt đẹp cho phép nhìn thấy cái vô hình, biết được  cái chưa  biết, thực  hiện cuộc du hành lý thú vào quá khứ và tương lai...
 
 
 
 Hồi  cuối thế kỷ 19 và đầu thế kỷ   20, việc dùng viên đá thạch anh để bói đã  trở thành cái “mốt” thực thụ ở   nước Anh. Đối với một số người nhiệt  tình, việc bói này đã mang lại   kết quả mỹ mãn và do đó đã trở thành một  nghề ăn nên làm ra. Trong số   các thày bói lừng danh có một người Anh tên  là Fon Burg. Một loạt vụ   việc rắc rối mà Fon Burg khám phá ra nhờ viên  đá thạch anh đã làm cho   tên ông ta nổi như cồn.
 
  
 
 Nhà tiên tri nổi tiếng
 
 
 
 
 
 Vào  những năm 1940 ở Mỹ xuất hiện   một nhà nữ tiên tri nổi tiếng tên là Jane  Dickson (nguyên họ là   Pinkert). Ngay từ lúc mới 5 tuổi, Jane đã biểu  diễn cho người thân xem   khả năng siêu phàm của mình: Tiên đoán những sự  kiện tương lai, các  món  quà mà khách đem đến, cái chết của những người  thân thích... Năm  lên 8  tuổi, Jane đã nhận được một món quà có tính chất  định đoạt số  phận sau  này của em. Sự kiện đáng nhớ này xảy ra trong  ngôi nhà của  một bà thầy  bói người Digan nổi tiếng mà mẹ Jane dẫn cô bé  đến để “tư  vấn”. Bà  Digan xem bàn tay Jane rồi phán: “Cô con gái của bà  sẽ trở  thành một  nhà tiên tri vĩ đại”.
 
Sau  đó, bà ta đưa cho cô bé viên đá   thạch anh: “Cháu nhìn thấy gì trong  viên đá này?”. Jane chăm chú nhìn   vào giữa viên đá và bắt đầu miêu tả  một địa điểm chưa hề quen biết:  Một  dải bờ hoang dã lởm chởm đá, sóng  biển nhấp nhô. “Đấy là quê hương  của  ta. Ta tặng cháu viên đá này”, bà  thầy bói Digan nói. Jane đã tư  vấn  ít nhất hai lần cho tổng thống Mỹ  Roosevelt. Trong cuộc gặp lần  thứ  nhất vào tháng 11/1944, Roosevelt  (bị liệt hai chân phải ngồi  trong xe  đẩy) hỏi: “Xin cô hãy nói thẳng  cho tôi biết liệu tôi còn  sống được bao  lâu nữa để kết thúc công việc đã  bắt đầu?”. Jane không  thể né tránh  câu trả lời: “Nửa năm nữa, thưa ngài  tổng thống, mà thậm  chí có thể ít  hơn”. Sau cuộc gặp đó được 5 tháng, Roosevelt qua đời.
 
Cuối  năm 1956, Jane đã tiên đoán   rằng sau chừng 7 năm nữa, người kế nhiệm  thủ tướng Ấn Độ Jawaharlal   Nehru sẽ có họ bắt đầu bằng chữ “S”. aehru qua đời, Lal Bahadur Shatri   đã trở thành thủ tướng Ấn Độ.  Jane cũng nói trước về việc John Kenedy   sẽ trở thành tổng thống Mỹ 5 năm  trước khi việc đó xảy ra. Bà không chỉ   miêu tả cho một nhà báo Mỹ thấy  ngoại hình của vị tổng thống tương  lai  (mái tóc dày màu hạt dẻ và đôi  mắt xanh) mà còn nói rằng kẻ giết  ông  ta là một người có cái tên bắt đầu  bằng chữ “O” hoặc chữ “Q”.
 
Tháng  12/1966, Jane báo cho vợ của   người phụ trách bộ phận điều khiển các  chuyến bay vũ trụ có người lái   biết rằng, cái chết đang đe dọa các nhà  du hành vũ trụ chuẩn bị bay lên   mặt trăng: “Trên sàn quả tên lửa có một  cái gì đó rất lạ, nó mỏng   trông giống như lá kim loại. Nếu có một dụng  cụ nào đó rơi vào nó hoặc   có ai đó lấy gót giày giẫm lên thì ắt sẽ xảy  ra tai họa. Ở phía dưới   sàn tôi nhìn thấy một cuộn dây điện rối tung.  Cái chết đang đe dọa các   nhà du hành vũ trụ. Tôi cảm thấy rằng linh hồn  của họ đang lìa khỏi  xác  nóng hổi trong những cuộn khói...”. Một tháng  sau, khi tập luyện  trong  con tàu vũ trụ “Apollon - 1”, ba nhà du hành vũ  trụ Mỹ đã bị  thiêu  sống.
 
Jane  Dickson đã nhiều lần nói rằng   sự tiên đoán đến với bà bằng những con  đường khác nhau, đôi khi là do   tiếp xúc với một đồ vật mà người nào đó  chạm vào, đôi khi do nguồn tin   “từ trên cao”. Nhưng đặc biệt, Jane rất  coi trọng việc nhìn vào viên  đá  thạch anh của mình. Bà cho rằng bằng  cách khác thì khó mà có được  một  “bức tranh” chi tiết. Jane Dickson mất  năm 1997 và đã mang theo  sang  thế giới bên kia sự bí ẩn đối với các nhà  khoa học.
 
Sự  quan tâm đến những hình ảnh hiện   ra trên viên đá thạch anh vào những  năm gần đây lại dấy lên mạnh mẽ.   Một loạt thí nghiệm do các nhà khoa học  và bác sĩ tâm lý nổi tiếng của   Mỹ tiến hành cho thấy, những hình ảnh  hiện lên trên viên đá thạch anh   là có thật chứ không là phải là bịa đặt.  Những sự việc, hiện tượng thu   nhận được trong các cuộc thí nghiệm với  con người cụ thể càng củng cố   quan điểm cho rằng, thạch anh có một số  tính năng thông tin đặc biệt  mà  khoa học rồi đây sẽ phải khám phá.