Chuyên gia đón tiếp vong linh

Mới gặp chị Nguyễn Thị Phương lần đầu tiên mọi người sẽ nghĩ rằng chị là một tiếp viên hàng không, hoặc một diễn viên điện ảnh. Dáng người rất chuẩn, nét mặt trái xoan điển hình, với đôi chân mày kẻ mảnh và cong vút, rất thanh tú khả ái, hài hòa với một mái tóc dài được chải bới gọn gàng và thanh lịch.

Ấy vậy mà duyên may thế nào từ khi mới 13 tuổi, vào năm 1987 chị xuất hiện một khả năng đặc biệt. Một cô bé đang học lớp 7 bước đi kiêu hãnh uy nghi, tay cầm quạt, miệng lẩm bẩm nói toàn những lời răn dạy của các cụ lớn tuổi, nói vanh vách những chuyện của người đã mất chưa ai từng biết. Khả năng đặc biệt mỗi ngày càng thêm linh nghiệm và đến nay đã 20 mươi năm, khu nhà của chị Phương trở thành nơi đón tiếp vài chục ngàn vong linh, những người từ cõi Âm trở về gặp lại người thân con cháu đang sống hiện tại ở Dương trần.

Khu nhà tại Nghĩa Sơn, huyện Hoằng Hóa, tỉnh Thanh Hóa có vườn rộng, có vài ao cá nằm ở một bên sông Mã, cách thành phố Thanh Hóa không xa , gần như liền kề với một đầu cầu Hàm Rồng hướng về phía Hà Nội và từ đó mọi người gọi chị với cái tên quen thuộc là Cô Phương Hàm Rồng.

Một người bình thường gặp được một vong linh hiện lên nói chuyện đã là một hiện tượng kỳ lạ, nhưng chị Phương đã tiếp xúc được hàng ngàn, hàng vạn vong linh là một chuyện rất ngạc nhiên, do vậy hiện tượng này đã được chú ý ngay, trở thành một đề tài nghiên cứu do tiến sĩ Ngô Kiều Oanh thuộc Viện Khoa học và Công nghệ Việt nam tự bỏ 50% chi phí thực hiện, 50% còn lại do các nhà nghiên cứu của TTNC Tiềm năng Con người đóng góp.

Do đề tài nghiên cứu vấn đề nhạy cảm, nên được chuẩn bị cơ sở pháp lý rất chặt chẽ gồm 10 văn bản, từ Văn phòng Chính phủ, Ban Khoa giáo TW Đảng, Bộ Khoa học Công nghệ, Liên hiệp các Hội Khoa học Kỹ thuật, Tỉnh ủy và UBND tỉnh Thanh Hóa, và sự đồng ý của gia đình chị Phương. Ngoài ra có nhiều vị lãnh đạo của tỉnh Thanh Hóa trực tiếp tham gia chứng kiến các buổi đón tiếp vong linh do chị Phương thực hiện.

Thời gian thực hiện từ 16/04/1999 đến 19/03/2000, phương pháp nghiên cứu là khảo sát 100 người, có nhu cầu giao tiếp với vong linh người thân trong gia đình, đủ mọi thành phần từ cán bộ trung ương, cán bộ của tỉnh Thanh Hóa, các gia đình liệt sĩ, cách mạng lão thành, công nhân viên, học sinh, người lao động v.v... Kết quả bỏ phiếu kín 100% người nhận xét nội dung chị Phương truyền lời các vong linh cho người thân là đúng chính xác, nói tỉ mỉ những chi tiết mà chỉ là người trong gia đình mới biết những thông tin đó. Đề tài nghiên cứu đã kết luận rằng khả năng đặc biệt của chị Phương là thực sự, mối quan hệ với vong linh cõi Âm không dễ gì phủ nhận.

HÌNH ẢNH VONG LINH NHƯ THẾ NÀO

Những vong linh sau bao nhiêu năm tháng phiêu bạt nơi cõi Phật, ở nước Chúa hoặc miền Cực lạc nào đó đã được chị Phương đón tiếp trở về, vẫn mặc những bộ áo quần xa xưa, không thay đổi, đơn giản và mộc mạc, nét mặt vẫn như ngày xưa khi còn sống, giọng nói vẫn là giọng nói thân thiết nên những người thân của những vong linh nhận ra được ngay. Khi xuất hiện, các vong linh biểu lộ tình cảm như người bình thường, khi thì phẫn nộ giận dữ, lúc thì vui vẻ hòa dịu, khi thì tha thiết khẩn khoản, lúc lại vui mừng phấn khởi, có thể khóc lóc, có thể giận dỗi, mang đầy đủ tâm lý như người đang sống.

Hình ảnh của những vong linh được chị Phương nhìn thấy rõ, nghe được rõ, và chị Phương đã nhập vai nói đúng giọng của vong linh.

Vong linh lão thành nhất mà chị Phương đón tiếp là người mất năm 1915, vong trẻ nhất là em bé mất lúc 3 tháng tuổi.

Vong linh Việt kiều sinh ra ở nước ngoài như Nga, Đức, Pháp, Trung Hoa v.v... nói bằng ngoại ngữ, nhưng khi nhập chị Phương nói ngoại ngữ ấy rất rõ ràng, chuẩn xác mặc dù chị Phương thực sự chưa có khả năng về ngoại ngữ.

Vong linh của các liệt sĩ khi chết bị mất tay chân, hoặc bị trúng bom thân thể không lành lặn, khi chết bị chặt đầu quăng mất xác v.v... dù cho thân xác có bị thế nào chăng nữa thì vong linh người đó khi trở về được chị Phương nhìn thấy vẫn còn đầy đủ, nguyên vẹn. Điều này rất phù hợp với nghiên cứu của nước ngoài, họ chụp được hình ảnh trường sinh học nguyên vẹn của chiếc lá mặc dù bị cắt đi mất một nửa.

VONG LINH QUAN TÂM NHỮNG ĐIỀU GÌ

Khi trở về gặp lại người thân, các vong linh hầu như nắm bắt được hầu hết các thông tin về con cháu, người thân đang sống trong thời điểm hiện tại.

Với các vong linh lúc ra đi có nhiều vướng mắc về tâm lý, bị hiểu lầm, bị vu oan, chết oan đã giãi bày được hết những uẩn khúc của mình, hoặc thanh minh những uẩn khúc cho người đang sống nếu có, thông qua những lời tâm sự, những câu chuyện được kể lại mà các vong linh chưa kịp nói cho ai lúc ra đi. Có trường hợp vong linh trở về làm nhiệm vụ của một trọng tài, đứng ra phân xử mâu thuẫn dai dẳng của hai người đang còn sống, mà vì lý do xung khắc những người này không thể nói ra cho người kia hiểu.

Với các vong linh là bề trên trong gia tộc, gia đình, nhân dịp trở về này vẫn cố gắng dạy bảo con cháu, đưa ra những lời khuyên dạy, những cách đối nhân xử thế hợp lòng người, góp ý các cháu trẻ tuổi ham chơi, lêu lổng biết ăn năn lo lắng cho gia đình, khuyên dạy cho các đôi vợ chồng bất hòa, xung khắc triền miên.

Với các vong linh có nhiều kinh nghiệm trường đời, giỏi kinh doanh, học cao biết rộng thì đưa ra những lời khuyên dạy phương pháp làm ăn, kinh doanh cho người thân.

Một gia đình di tản năm 1975 sang Mỹ định cư, nay trở về gặp lại được 18 vong linh người thân đã mất, các vong kể lại rất nhiều chi tiết câu chuyện về cuộc di tản.

Đặc biệt chú ý là vong linh của các nạn nhân bị bức tử, như bị cướp của giết người, bị hãm hiếp cho tới chết, bị cố ý gây chết người, hoặc bị thủ tiêu v.v... Nay họ trở về ung dung đàng hoàng, đã kể lại tất cả sự thật của vụ giết người ấy, chỉ ra tên và mô tả hình dáng người đã giết họ một cách oan ức. Có trường hợp ở Bến Tre, nạn nhân bị thủ phạm chặt đầu mang đi bỏ nơi rất xa với phần thân hòng xóa dấu vết, nay vong linh đã chỉ ra được nơi dấu để thân nhân mang về chôn đầy đủ.

Các vong linh bị thất lạc mộ, hoặc hài cốt còn lưu lạc trên núi, dưới biển, trong bụi rậm v.v... đã trở về tha thiết nhờ cậy người thân, chỉ dẫn đường đi cho người thân biết để kiếm tìm đưa về chôn cất. Mọi vong linh đều có chung một nguyện vọng hài cốt của mình được con cháu thờ cúng, chăm sóc. Các vong linh rất sợ cảnh cô đơn, hắt hủi hoặc bỏ bê của thân nhân, việc nhang đèn không những làm khuây khỏa tinh thần người sống mà rất cần thiết cho các vong linh nữa, các vong linh chỉ cần cái tâm thành kính của người thân đối với họ chứ không bao giờ đòi hỏi lễ vật cao sang, hoặc tổ chức tiệc tùng giỗ chạp rình rang